Gilbert mới 8 tuổi và khá nhút nhát. Một buổi học, cô giáo phát cho mỗi học sinh trong lớp mấy miếng gỗ cùng bốn cái bánh xe nhỏ và bảo về đưa tất cả cho cha mình để lắp một chiếc ôtô. Đó không phải là nhiệm vụ dễ dàng với Gilbert. Bố Gilbert đã mất từ lâu, và cậu cũng không có anh chị em.
Thế là mấy miếng gỗ cùng 4 cái bánh xe cứ nằm yên một chỗ trong suốt cả một tuần, cho đến khi mẹ hỏi Gilbert đó là cái gì. Tuy nhiên, mẹ không giỏi lắp ráp, nên mẹ quyết định sẽ đọc to phần hướng dẫn cho Gilbert tự làm. Và Gilbert tự làm thật.
Mất 3 ngày thì những miếng gỗ với bốn cái bánh xe mới trở thành một chiếc xe đua. Hơi lỏng lẻo, nhưng trông rất đẹp (ít nhất là mẹ nói thế). Gilbert chưa bao giờ được sở hữu một chiếc ôtô đồ chơi nên cậu thấy hết sức tự hào về chiếc xe Tia Chớp Xanh - một niềm hạnh phúc vì biết rằng mình đã tự làm được một thứ cho bản thân mình.
Rồi cuộc đua xe ôtô đồ chơi của lớp cũng đến. Với Tia Chớp Xanh trong tay và niềm tự hào trong trái tim, Gilbert ngẩng cao đầu bước vào cuộc thi. Nhưng sự hãnh diện của cậu nhanh chóng trở nên nhỏ bé. Chiếc xe của Gilbert rõ ràng là chiếc duy nhất được tự làm. Những chiếc xe khác hẳn đều là những “công trình” bố-và-con - với nước sơn bóng loáng, những hoạ tiết trang trí cầu kỳ và thậm chí là cả những thiết bị gắn thêm để tăng tốc độ. Một vài cậu bé cười khúc khích khi nhìn xe của Gilbert - chiếc xe đơn giản, trông thiếu hấp dẫn và lảo đảo như sắp bung ra đến nơi. Như thể còn chưa đủ, Gilbert còn là cậu bé duy nhất không có bố đi cùng đến cuộc thi.
Cuối cùng thì cuộc đua cũng bắt đầu. Chiếc xe nào chạy được xa nhất sẽ là người thắng cuộc. Lần lượt từng chiếc xe được “chủ” cho lăn bánh xuống con dốc bằng gỗ, và điểm mà xe dừng lại sẽ được đánh dấu. Cuối cùng chỉ còn xe của Gilbert cùng với chiếc xe “hiện đại” nhất và có vẻ sẽ chạy được xa nhất. Cô giáo chỉ dẫn cho Gilbert và cậu bạn kia cùng cho xe chạy một lúc. Cậu bé Gilbert 8 tuổi rụt rè hỏi cô có thể tạm ngừng cuộc thi một phút để cậu ước một điều được không. Tất nhiên cô giáo đồng ý. Và sau một phút, Gilbert bảo: “Em sẵn sàng rồi ạ”.
Tommy - chủ của chiếc xe “xịn” nhất - cùng với bố đứng bên cạnh, đã cho xe vào đường đua. Gilbert cũng nhấc Tia Chớp Xanh đặt vào vạch xuất phát - với hình ảnh của bố ở trong tim.
Thật bất ngờ, chiếc xe đơn giản của Gilbert lao đi với tốc độ kỳ lạ trong khi cả lớp hò reo. Và cuối cùng, Tia Chớp Xanh chỉ dừng lại trước xe của Tommy có một giây. Tia Chớp Xanh nhận được giải nhì.
Cô giáo lại gần Gilbert và mỉm cười hỏi:
- Em đã ước rằng em chiến thắng, đúng không Gilbert?
Gilbert - với đôi mắt sáng trong veo và nụ cười nhút nhát như mọi khi - trả lời:
- Không ạ, nếu em ước đánh bại bạn khác thì thật không công bằng. Em chỉ ước em sẽ không khóc và không nản lòng nếu như em thua.
Đôi khi trẻ em thông minh hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Gilbert đã không ước cho một kết quả tốt, mà ước cho mình có sức mạnh dù kết quả thế nào.
No comments:
Post a Comment
Hãy chia sẻ cảm xúc và suy nghĩ của bạn với mọi người!