Câu chuyện về sự phẫn nộ của Henry Ford, vua xe hơi và Hilton, vua khách sạn đã cho thấy tầm quan trọng của động lực đối với sự thành công.
Ông vua xe hơi Henry Ford từng kể lại rằng: Tất cả những gì ông ta có được ngày nay là xuất phát từ một chuyện nhỏ xảy ra ở một nhà hàng ăn.
Ngày trước, ông chỉ là một anh công nhân sửa chữa xe. Một lần, sau khi lĩnh lương tháng, ông rất vui sướng, bèn quyết định tới một nhà hàng cao cấp mà mình đã mong ước được đến từ lâu.
Nhưng ông đã ngồi trong phòng ăn tới gần 15 phút mà không có nhân viên phục vụ nào đến chào hỏi ông cả. Cuối cùng cũng có một người miễn cưỡng tới bên bàn, hỏi ông cần gọi gì.
Henry Ford rối rít gật đầu nhưng chỉ thấy người phục vụ tỏ vẻ khó chịu, quẳng thực đơn lên bàn một cách thô lỗ. Henry Ford vừa mở thực đơn xem thì nghe thấy người phục vụ nói giọng khinh miệt: “Không cần xem kỹ quá đâu, anh chỉ cần xem phần bên phải (ý chỉ giá tiền) thôi, phần bên trái chỉ là tên món ăn, không cần phí công làm gì!”
Henry Ford ngẩng đầu lên. Bắt gặp vẻ mặt đầy khinh miệt của người phục vụ, ông rất phẫn nộ. Ông định gọi ngay món ăn đắt nhất nhưng nhớ ra trong túi chỉ có vài đồng lương ít ỏi, nên đành phải nén cơn giận lại để chỉ gọi món hamburger.
Người phục vụ “hứ” một tiếng, ngạo mạn nhận lại thực đơn từ tay Henry Ford. Tuy không nói nhưng vẻ mặt anh ta đã cho Henry Ford thấy rõ anh ta nghĩ gì: “Tôi biết mà, một tên nghèo kiết như thế này, chẳng qua cũng chỉ ăn hamburger là cùng!”
Sau khi người phục vụ đi khỏi, Henry Ford ngồi im lặng suy nghĩ: Tại sao mình chỉ có thể ăn món mà mình ăn được chứ không thể ăn những gì mình muốn?
Ngay lúc ấy, Henry Ford đã hạ quyết tâm sẽ trở thành một nhân vật lớn trong xã hội. Cuối cùng, từ một anh công nhân sửa xe bình thường, Henry Ford đã trở thành một ông vua xe hơi nổi tiếng thế giới.
* * *
Chắc chắn ai cũng từng nghe qua cái tên Conrad Hilton, ông chủ tập đoàn khách sạn nổi tiếng nhất Thế giới.
Vào thời kỳ khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng nhất trong lịch sử nước Mỹ, Conrad Hilton chỉ là một đứa trẻ mồ côi lưu lạc khắp nơi. Tối đến, ông tìm một nơi trú tạm để tránh mưa gió.
Một lần, Hilton tới thành phố nọ, mấy đêm liền ông đều ngủ trong góc hành lang của một khách sạn lớn. Một hôm, vào nửa đêm, khi Hilton đang ngủ, mấy người bảo vệ khách sạn đánh thức ông dậy, đuổi ông ra.
Hilton hỏi người bảo vệ: “Tôi ngủ ở đây có cản trở gì đến các ông đâu, tại sao lại đuổi tôi ra ngoài trời tuyết thế này?”
Một người bảo vệ đáp: “Sáng sớm mai, ngài chủ tịch tập đoàn sẽ tới thăm, người quản lý cho rằng nếu để mấy đứa trẻ lang thang nằm ở hành lang không chỉ vướng mắt mà còn có thể khiến ngài chủ tịch nổi giận và trách mắng, vì vậy phải đuổi chúng mày đi thôi”.
Hilton tức giận nói: “Ngài chủ tịch tập đoàn các ông cũng là người. Trời rét thế này thì cho chúng tôi ngủ lại một đêm, sáng mai sẽ đi cũng chưa muộn. Vì sao giữa đêm tối lại đuổi người ta ra giữa trời tuyết?”
Người bảo vệ đáp lại với vẻ vênh váo ngạo mạn: “Đó là lệnh của người quản lý, chúng ta chỉ y lệnh mà làm thôi”.
Hilton nghiến răng, nắm chặt hai tay lại mà rằng: “Các ông nghe đây, tôi nhất định sẽ xây dựng một khách sạn còn to và đẹp hơn khách sạn của các ông. Hãy nhớ những gì tôi đã nói đấy!”
Từ nỗi nhục này, Hilton đã hạ quyết tâm, ông không ngừng nỗ lực học tập, làm việc và tiết kiệm từng đồng tiền.
Cuối cùng, ông đã sáng lập ra khách sạn Hilton nổi tiếng và ngày nay đã trở thành hệ thống khách sạn lớn nhất thế giới.
No comments:
Post a Comment
Hãy chia sẻ cảm xúc và suy nghĩ của bạn với mọi người!